Nam Chính Ooc Rồi!

/

Chương 72: trận chiến cuối cùng 1.

Chương 72: trận chiến cuối cùng 1.

Nam Chính Ooc Rồi!

5.525 chữ

21-01-2023

Thẩm Vân Tiêu cả người cứng đờ bước đi, cả người thất thần như bị cái gì đó điều khiển vậy.

- Thẩm Vân Tiêu, đệ làm sao vậy, Thẩm Vân Tiêu!

Tạ Quân Lẫm nắm chặt lấy bả vai cậu cản cậu lại, đôi mắt không hồn khiến hắn giật mình.

- Hắn bị điều khiển rồi, ách...

Tư Bách chưa nói hết đã bị Tư Khải Địch tấn công khiến thần hồn biến mất.

Khi con người chết đi sẽ bị kéo xuống âm phủ nhưng Tư Bách tồn tại đến bây giờ đã là đi ngược lại với thiên đạo, không có thực thể cũng chỉ bằng con muỗi, vô cùng yếu ớt.

Tư Bách cùng Điệp Ly bị tấn công mà tan biến.

Tạ Quân Lẫm chưa kịp định thần đã bị Thẩm Vân Tiêu hất tung bay vụt ra xa, cả người bị định chú làm cho cứng đờ không thể nhúc nhích chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu đi đến chỗ Tư Khải Địch.

Hắn nhếch mép nhìn Tạ Quân Lẫm đầy khinh thường, do bị mất đi nguyên khí mà cả người hắn hóp lại như mất hoàn toàn sức sống vậy.

- Ha, ngươi muốn tiêu diệt ta, không thể nga, hắn sống ta sẽ sống, ta chết hắn cũng phải chết, sao, dám không? Hahahaha...

Nụ cười điên cuồng của Tư Khải Địch khiến người khác rùng mình, thâm tâm mỗi người ở đây càng thêm lạnh lẽo.

Hóa ra sự việc năm ấy lại như vậy, bọn họ đã làm chuyện tội lỗi thật rồi.

Tư Khải Địch nắm lấy bàn tay Thẩm Vân Tiêu, kéo cậu vào lòng đầy thỏa mãn nhìn Tạ Quân Lẫm hai mắt đỏ lòm vì tức giận nhưng không thể làm gì được.

- Sao hả, muốn chết trong tay người ngươi yêu sao? Ý kiến không tồi nga, nhưng mà ta vẫn thích thế này hơn.

Nói rồi hắn hôn cậu, linh lực dạt dào theo đó mà tuôn ra, không, phải nói là sinh lực đang liên tục đi ra.

Mất đi sinh lực đồng nghĩa với chết, không thể được, không thể được.

Những tu tiên giả liên tục giúp Tạ Quân Lẫm giải trận pháp nhưng đều bị phản phệ ói ra máu.

Tu vi càng cao, sinh lực càng mạnh mẽ, thuật pháp hút sinh lực đã sớm bị thất truyền nhưng may mắn trong lúc Tư Bách chiếm thân thể hắn mà tìm được trong kí ức của Tư Bách.

Đúng là trên cả thuận lợi, trời cũng giúp ta mà.

Tư Khải Địch thỏa mãn mà ném Thẩm Vân Tiêu còn chút hơi thở thoi thóp mà nằm trên đất.

Ma lự cuồng loạn trong người hắn liên rục vận chuyển, một sức mạnh kinh khủng khiến sấm sét trên bầu trời không ngừng kêu gào.

Ma khí mà Tư Khải Địch tỏa ra không khác gì một đội quân hùng mạnh cả, sự nguy hiểm tấn công cả thị giác lẫn thức hải khiến người ta chết lặng không thể nhúc nhích.

- Thật thoải mái, tên Tư Bách đó cũng không tồi, rất nhiều đồ tốt.

Khung Chỉ với Ngải Tắc Huy cả người cứng đờ không thể nhúc nhích, tấm trí vẫn liên tục thôi thíc họ, phải chạy, chạy thật nhanh, rời khỏi đây ngay lập tức.

Tư Khải Địch vui sướиɠ nhìn vẻ thảm hại của đám người tu tiên không khác gì những con kiến dưới chân hắn, tùy hắn chà đạp, một sức mạnh tuyệt vời.

Hắn dơ chân đá Thẩm Vân Tiêu về phía Tạ Quân Lẫm.

Tạ Quân Lẫm dùng toàn lực thoát ra khỏi cấm chế, đỡ lấy Thẩm Vân Tiêu bay như diều đứt dây vào lòng, bàn tay run rẩy từng đợt.

- Bắt đầu.

Tư Khải Địch vui sướиɠ đùa giỡn, không màng đến tiếng kêu gào thảm thiết vang khắp cả trời đất.

Tạ Quân Lẫm một tay ôm Thẩm Vân Tiêu bảo vệ trong lòng, một tay bị đá mà gãy buông thõng xuống, cả người quỳ trên mặt đất nhưng vẫn không chịu bỏ Thẩm Vân Tiêu ra.

Hắn giương đôi mắt đờ đẫn nhìn Khung Chỉ nằm trên đất, Ngải Tắc Huy bị xuyên thủng qua cơ thể, xác những người tu tiên la liệt trên mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.

Hắn quả thật đã vô lực, mệt quá, hắn ôm Thẩm Vân Tiêu vào lo gừ, chỉ cần có cậu ở bên xuống hoàng tuyền cũng là một nơi hạnh phúc.

"Đồ ngu ngốc, huynh nghĩ vậy mà coi được sao."

Thần thức hắn đau nhói lên, mở mắt ra đã thấy Thẩm Vân Tiêu đứng trước mặt mình, Thẩm Vân Tiêu trong lòng cũng biến mất.

Vẫn mộtđầu tóc trắng xóa, thân thể mờ ảo như không hề có thực thể, đôi mắt vàng sáng lấp lánh tràn đầy tức giận.

- Đứng dậy mau lên, huynh nói bảo vệ ta mà lại muốn bỏ ta như vậy sao.

- Đứng lên, nếu không ta thực sự sẽ biến mất đó, tuyệt sẽ không để huynh tìm ra lần nữa đâu.

Cậu mỉm cười với hắn, nụ cười ấm áp đầy tin tưởng, một lần nữa tin tưởng dựa dẫm vào hắn.

- Đứng dậy, chúng ta cùng cố gắng.

Tạ Quân Lẫm nở nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt say đám mà nắm lấy tay cậu.

- Được, đều nghe đệ.

Hắn mở mắt ra, trước mắt vẫn là cảnh chiến trường tan hoang như vậy, xác của ma vật bị đốt thành tro phủ đầy khắp nơi.

"Đi thôi"

Hắn nghe thấy bên tai mình có tiếng nói cổ vũ, linh lực trong người không bị chèn ép bởi ma khí nữa, tùy ý mà chuyển động.

Những tia linh khí nhẹ phiêu trong không khí, hắn nhẹ nhàng đứng dậy phóng thẳng tới chỗ Tư Khải Địch.

Tư Khải Địch hiên ngang đứng giữa trời đất, tay nghiêm túc nắm ma hỏa tím đen thả từng đợt xuống khắp nơi, thiêu rụi mọi thứ không để sót lại bất cứ thứ gì.

Nhưng nơi còn trụ lại được cũng đã sớm tan hoang, lửa khói bốc lên mịt mù.

- Sư phụ từng dạy ta một thứ, ngài bảo ta rằng, tuyệt không được sử dụng khi chưa đến lúc cần thiết, nhưng giờ cod lẽ đã đến lúc rồi.

Tư Khải Địch nhếch một đầu lông mày khẽ cười, không nghĩ tên đệ đệ này của hắn lại thú vị như vậy, cứ như 1 con đỉa, diệt mãi không chết.

Tư Khải Địch cười điên lao đến tấn công, ma khí ồ ạt không dứt đánh thẳng vào hắn liền bị thanh kiếm không biết bao giờ đã xuất hiện trên tay Tạ Quân Lẫm chặn lại.

Giữa luồng ma khí ồ ạt nó như đang tỉa sáng lấp lánh, theo từng chuyển động của Tạ Quân Lẫm mà liên tục tấn công.

Ma khí gặp ánh sáng của nó như bị thanh tẩy mà tan biến không một vết tích.

Tư Khải Địch bị chém phải cảm giác đau đớn lan truyền, lần đầu tiên hắn ý thức được cái kinh khủng sắp đến.

Hắn dùng ma khí bao bọc lấy mình, liên tục gấp rút tấn công, hắn phải nhanh lên.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!